Người giỏi, người trưởng thành và bài học về quyền lực thật sự trong tổ chức
Trong mọi tổ chức, luôn có những người giỏi — giỏi thật sự.
Họ từng cứu dự án, từng thức đêm cùng đội, từng được xem là “xương sống” của tập thể.
Không ai phủ nhận điều đó.
Nhưng rồi, một ngày nào đó, chính họ lại trở thành vấn đề khó nói nhất của tổ chức.
1. Khi năng lực biến thành vùng an toàn
Người giỏi sau một thời gian dài gắn bó thường tạo ra một “vùng quyền lực riêng”.
Họ nắm nhiều tri thức ngầm, quen cách làm cũ, và biết rằng không ai hiểu hệ thống bằng mình.
Từ đó, họ bắt đầu tin rằng:
“Nếu tôi không ở đây, tổ chức sẽ sụp.”
Ban đầu, niềm tin ấy xuất phát từ trách nhiệm. Nhưng theo thời gian, nó biến thành sự tự mãn.
Họ không còn học nữa, không muốn thay đổi, và bắt đầu chống lại mọi thứ mới mẻ.
Họ cho rằng họ đang “bảo vệ cái đúng”, nhưng thực ra là đang bảo vệ vùng an toàn của chính mình.
2. Khi người giỏi bắt đầu chơi trò chính trị
Có một dạng người giỏi khác — tinh vi hơn.
Họ không phản đối công khai, mà chơi vai nạn nhân.
Họ nói năng mềm mỏng, tỏ ra cùng phe với “anh em bên dưới”:
“Tôi cũng chỉ là người bị kẹt thôi.”
“Sếp không hiểu tình hình đâu.”
“Tôi nói vậy vì tôi thương mọi người.”
Nghe qua tưởng là chia sẻ, nhưng thật ra là chính trị cảm xúc.
Họ tạo cảm giác “cùng hội cùng thuyền” để ngầm đặt lãnh đạo vào thế đối lập.
Dần dần, họ trở thành trung tâm của sự đồng cảm – nhưng không còn là trung tâm của sự phát triển.
Đó là kiểu người dùng ảnh hưởng để thao túng niềm tin, chứ không phải để truyền cảm hứng.
3. Người ở lại luôn quan sát cách bạn đối xử với người ra đi
Trong mọi ca sa thải, đội ngũ còn lại không nhìn vào “quyết định”, mà nhìn vào “quy trình”.
Nếu lãnh đạo xử lý bằng cảm xúc, nói xấu sau lưng, hoặc cắt đứt đột ngột — cả đội sẽ mất niềm tin.
Nhưng nếu lãnh đạo hành xử đàng hoàng, công bằng, và tử tế — mọi người sẽ hiểu:
“Ở đây, ai cũng được đối xử như con người, kể cả khi phải rời đi.”
Và đó chính là lúc người quản lý thể hiện được quyền uy thật sự: không cần lớn tiếng, không cần “ra oai”, chỉ cần công tâm và điềm tĩnh.
Vì khi một người “khó” bị sa thải mà đội ngũ vẫn cảm thấy nhẹ nhõm, chứ không hoang mang — đó là dấu hiệu của lãnh đạo có tầm.
Cách ta chia tay một người, phản ánh cách ta trân trọng cả một tập thể.
Nếu một tổ chức biết tôn trọng cả người rời đi, thì người ở lại sẽ tin rằng họ cũng sẽ được tôn trọng khi đến lượt mình đối diện với khó khăn.
Đó là cốt lõi của một văn hoá bền vững — nơi niềm tin được xây bằng cách hành xử, không phải bằng khẩu hiệu.
4. Từ góc nhìn của người quản lý
Với người quản lý, đây là bài toán cực khó.
Bạn vừa biết ơn, vừa thất vọng, vừa tiếc nuối.
Biết ơn vì người đó từng gánh team.
Thất vọng vì họ không còn muốn thay đổi.
Và tiếc nuối vì họ dùng chính ảnh hưởng tích cực ngày xưa để “neo” tổ chức lại phía sau.
Nhưng làm quản lý là phải nhìn xa hơn cảm xúc.
Một tổ chức chỉ khỏe mạnh khi mọi người cùng hướng về phía trước, chứ không phải chia thành “phe của sếp” và “phe của người giỏi”.
Vì vậy, có lúc phải đối mặt với sự thật:
“Không ai là không thể thay thế, kể cả người giỏi nhất.”
Không phải vì người khác giỏi hơn, mà vì tổ chức có khả năng tái tạo – còn văn hoá thì không thể sửa bằng kỹ năng.
5. Giữ người giỏi – không có nghĩa là giữ mọi thứ của họ
Rất nhiều tổ chức lẫn nhà quản lý mắc sai lầm ở chỗ:
“Anh ta giỏi mà, chịu khó một chút cũng được.”
Nhưng càng “chịu”, tổ chức càng yếu. Vì ai cũng phải “né”, phải “chiều”, phải “đoán ý”.
Dần dần, mọi người mất thói quen nói thật.
Một người giỏi thật sự phải là người làm tốt hơn cho cả đội, chứ không phải người khiến cả đội phải “đi quanh mình”.
Nếu phải lựa chọn giữa “giỏi nhưng độc hại” và “chưa giỏi nhưng đồng hành”,
người quản lý có tầm sẽ chọn vế sau – vì tổ chức sống bằng tinh thần, không chỉ bằng kỹ năng.
6. Sự khác biệt giữa người giỏi và người trưởng thành
Đây là ranh giới mỏng nhưng quyết định tất cả:
So sánh | Người giỏi | Người trưởng thành |
---|---|---|
Cách họ nhìn bản thân | “Tôi quan trọng.” | “Tôi có trách nhiệm.” |
Cách họ nhìn người khác | “Người ta chưa bằng tôi.” | “Người ta có thể giỏi hơn nếu tôi giúp.” |
Khi có thay đổi | Phản ứng, phàn nàn. | Quan sát, học và thích nghi. |
Khi được khen | Tự hào, giữ chỗ. | Khiêm tốn, truyền lại. |
Khi bị phản biện | Cảm thấy bị xúc phạm. | Cảm thấy được thử thách. |
Cách họ dùng quyền lực | Bảo vệ vùng ảnh hưởng. | Dẫn dắt và lan tỏa giá trị. |
Người giỏi mà chưa trưởng thành là tài năng dễ đổ vỡ.
Người giỏi mà trưởng thành thật sự thì không cần chứng minh – vì họ biết quyền lực thật sự nằm ở việc khiến người khác cũng trở nên giỏi.
7. Kết
Người giỏi là tài sản, nhưng sự tự mãn là khoản nợ tiềm ẩn.
Nếu bạn từng cống hiến, hãy tiếp tục học và lắng nghe – vì chính điều đó giữ bạn ở vị thế không thể thay thế.
Còn nếu bạn là người quản lý, hãy đủ dũng cảm để nhìn rõ:
“Người giỏi mà không còn học được nữa, thì đã không còn là người giỏi.”
Vì cuối cùng, cách ta chia tay một người – phản ánh cách ta trân trọng cả một tập thể.
Và đôi khi, chia tay không phải là kết thúc, mà là một hành động trưởng thành, giúp cả hai bên được tiếp tục phát triển.
Còn nếu có những hôm mệt mỏi, chán nản, tâm trạng xuống dốc — bạn có thể làm biếng, có thể làm thinh, nhưng tuyệt đối đừng làm mình làm mẩy.
Vì người trưởng thành không cần tỏ ra quan trọng — họ chỉ cần tiếp tục có ích.